Mình chia tay được 1 tháng rồi anh nhỉ. Thời gian trôi nhanh thật đó, em nghĩ chắc chỉ một mình em quan tâm đến khoảng thời gian đấy thôi, còn anh thì chẳng bao giờ nghĩ đến vì trước giờ anh có yêu em đâu :)) Một tháng qua, với em, đúng hơn là như một ác mộng, thật sự là vậy đó. Lúc em quyết định nói chia tay, em đã suy nghĩ cả đống thời gian, em biết anh còn yêu người ta rất nhiều, biết anh cũng cố gắng vì em, chịu đựng em, nhưng thật sự giống như chạm đến giới hạn và nó bùng phát.
Thật sự em hối hận vì điều đó, em cứ nghĩ là sao em không cố gắng thêm tí nữa, không chịu đựng thêm tý nữa, chắc bây giờ sẽ tốt hơn cho cả 2 ta, để em sẽ không phải khổ sở, vật vờ như vậy. Chỉ 2 ngày sau khi em nói em chia tay, em lại quay lại níu kéo anh trở về, nghĩ lại em thấy mình đáng buồn cười, nhưng biết sao giờ, vì em yêu anh quá mất rồi.
Em nhớ anh đến cồn cào, e sợ khi phải ở một mình không tự chủ được lại nhắn tin, lại níu kéo anh. Hơn n lần e tự soạn tin nhắn, nhưng chưa bao giờ dám gửi đi, em biết níu kéo chỉ làm anh càng xa em hơn, chúng ta cũng không thể quay lại như trước. Nhưng nỗi nhớ càng ngày càng chất chồng. Anh thì đang nhớ về người kia, khoảng thời gian 2 người bên nhau, em biết và em hiểu, muốn quên nguwofi ta thật sự quá khó với anh, em không bắt anh phải quên, thậm chí anh nhớ nhung người ta cũng được nữa, nhưng hãy để em chung nỗi nhớ với anh, chia sẻ với em những gì anh nghĩ, rồi chúng ta sẽ cùng nói về chị ấy, như một kỷ niệm xa vời, đó là tất cả những gì em nghĩ đó anh, nhưng tất cả đều nằm ở quá khứ. Một tháng trời em cố gắng quên anh, cố gắng làm bản thân thật vui vẻ.
Em đi chơi nhiều lắm, em post hình nhiều nhưng kèm theo đó là những status tâm trạng cũng nhiều, tất cả em đều mong anh đọc được, đều mong 1 lần anh quan tâm những gì em đã trải qua, nó kinh khủng với em như thế nào, những tấm hình ai cũng khen xinh đẹp nhưng em lại muốn 1 câu hỏi : "" e thật sự ổn không? "" anh biết không: trong lòng còn những nỗi buồn đau thì dù đi xa đến đâu, vui vẻ như thế nào thì cũng vậy thôi. Em đi khắp sài gòn, nhưng dù cố tránh thế nào cũng không thể tránh những con đường đã đi cùng anh, gặp người ta có đôi có cặp, em lại nghĩ, "" ừ, ngày xưa e cũng từng được như vậy"" Em cố gắng vui vẻ bao nhiêu, đêm về lại chạnh lòng bấy nhiêu.
Em cố gắng xóa anh ra khỏi ký ức, cố xem như anh giống như bao người trước đây, nhưng em lại không làm được. Lúc em nghĩ em ổn thì nhận được tin nhắn của em trai anh hỏi em có phải mình đã chia tay? Em chẳng thể giả vờ mạnh mẽ thêm được nữa, em òa khóc, em muốn gọi điện cho anh. Nhưng thay vì vậy em lại tìm đến thằng bạn thân của em, em khóc rồi nó lại lau nước mắt cho em tiếp, em ước giá như anh là nó, luôn bên em lúc em cần bờ vai nhất, lau nước mắt, an ủi em. Câu nói: "" có tao ở đây rồi, mày chẳng cần lo lắng gì hết"" hơn 1000 lần em ước đó là anh nói với em.
Thậm chí, em chưa từng xóa 1 tin nhắn nào của anh cả zalo, fb, điện thoại, tất cả đều y nguyên như cũ, chưa hề thay đổi, chỉ là trong lòng anh đã thay đổi mà thôi. Trên trang cá nhân của anh toàn những status mùi mẫn tình cảm dành cho chị, em thật sự ghen, nhưng em lại không có đủ tư cách, một chút cũng không.
Em đọc rồi em lại bật khóc rưng rức, em muốn hỏi anh chẳng lẽ em chả là gì trong lòng anh đến vậy à? một tý tình cảm anh cũng không thể dành cho em, em tò mò muốn biết 1 tháng qua anh có 1 lần nhớ đến em không? những lần khóc lóc, thảm thương nư vậy em lại phải cảm ơn thằng bạn thân của em, nó luôn ở bên, cho em bờ vai để tựa vào, không trách móc em nửa câu, chỉ im lặng lắng nghe. Nhiều khi em lại thấy cảm ơn vì có những lúc như vậy mới thấy nó thương mình nhiều cỡ nào =)) Ai cũng bảo anh không xứng được em đối xử như vậy, nhưng thử hỏi, khi yêu 1 người hết ruột gan thì xứng với không xứng liệu có cần quan tâm không? Bây giờ tâm trạng em khá ổn, em đã có thể bình tâm ít nhiều, ngày vẫn vào trang cá nhân của anh đến cả chục lần, vẫn nhìn xem nick anh có sáng, vẫn im lặng dõi theo anh, nhưng cũng chỉ biết vậy thôi, chẳng thể làm gì hơn được vì em chẳng là gì trong anh. Em tự hủy đi cái tôi của mình để níu kéo một thứ tình cảm không có thật, em nghĩ nếu có tình cảm thì đâu ai nỡ đối xử như vậy smile emoticon Bây giờ em mong anh sẽ nhận ra đâu là hạnh phúc của mình, anh có thể sống tốt, đừng hút thuốc, cũng đừng uống bia nhiều, anh dễ bị cảm nên nhớ chăm sóc mình thật tốt, đi làm về nhớ ăn uống đầy đủ, đừung bỏ bữa.
Em thương anh, nhưng chắc em phải buông đoạn tình cảm này thôi, hiện tại em sắp không đủ sức để trụ nổi nữa, em phải sống cho mình, cho bố mẹ, cho những người thương em. Em không bao giờ thích kiểu chia tay rồi chê trách duyên phận lòng người, ít nhiều đối với anh, đoạn tình cảm ấy chẳng có thật, chẳng là gì, em chỉ là người thay thế chị ấy, nhưng đối với em, anh là tất cả, là sự cố gắng, sự chịu đựng, yêu thương, hạnh phúc.
Em cũng cảm ơn anh, vì giúp em hiểu yêu một người quá khó, quên một người càng khó hơn, lại càng không có gì là mãi mãi. Những thứ bây giờ làm em thêm chai sạn, chẳng cảm nhận nổi tình cảm của ai khác, vì mỗi lần như vậy em lại nhớ về anh nhiều hơn 1 tý, cứ để em tham lam nhớ về anh đi, vì đó là điều duy nhất em tự thưởng cho bản thân sau những tổn thương em nhận được. Anh hãy cứ đi, em ở đây đợi...
Em không hy vọng anh đọc được cfs này, vì anh lại thấy một em yếu đuối gấp trăm ngàn lân nữa, em sợ chúng ta đến 1 nụ cười cũng kiệm với nhau. Một tháng qua rồi và chúng ta sẽ là người dưng như vậy, rồi em cũng sẽ gặp được người thương em thật lòng nhưng hiện tại là em vẫn yêu anh, rất nhiều"
0 Nhận xét